Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2009

Nó chợt nhận ra một buổi sáng khác lạ…. Mùa đông đã về…. Người ta nói mùa thu dành cho sự lãng mạn và bay bổng, mùa hè cho sự sôi động với những niềm vui dường như bất tận. Mùa xuân cho sức sống căng đầy, còn mùa đông? Một góc khuất nào đó trong nó vẫn dành một sự ưu ái cho mùa đông và cả những cảm xúc chỉ có ở mùa đông mà thôi. Sáng nay, nó cảm nhận được một buổi sáng mùa đông thật đẹp đẽ và thuần khiết biết bao. Tiếng chuông điện thoại reo, nó choàng mình ra khỏi chiếc chăn ấm, cơn gió lướt qua làm nó lạnh tê người nhưng cũng cố gắng để đọc hết tin nhắn: “Trời bắt đầu trở lạnh. Đi đâu cũng nhớ mang theo áo lạnh và cả khăn choàng cổ nữa nhé. Không ở bên nhắc nhở D mỗi ngày, cái tật D thì lúc nào cũng hay quên và chứng tỏ mình khỏe mạnh. Đừng gồng mình để lo cho người khác mà quên cái thân ốm nhom của mình D nhé. Tự nhiên sáng nay dậy sớm, lại nhớ D, nhớ cô bạn mà chắc có lẽ không bao giờ tôi quên được trong cuộc đời mình. Nhớ bảo trọng và giữ sức khỏe nha D. Đọc xong tin nhắn thì ngủ tiếp đi nha, còn sớm lắm. Xin lỗi khi nhắn tin nhắn này vào lúc D chưa tỉnh giấc. Miss you!”.... Đọc xong tự nhiên nhớ, một nỗi nhớ mông lung....

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

Hạnh phúc gặp trên đường đi chứ không phải ở cuối con đường.

Vớ vẫn...đừng thừa nước đục thả câu nhé bạn... bạn có cách sống của bạn và người khác cũng thế. Bạn có thể nhìn cuộc sống theo cách của bạn, nhưng không thể ép người khác phải giống mình, bạn hiểu không? Đừng ích kỉ như thế, ngột ngạt lắm!

Nếu điều bạn muốn làm là đúng, và bạn tin vào nó, bạn hãy thẳng tiến và thực hiện ngay đi! Hãy thực hiện cho bằng được giấc mơ của bạn, và đừng bận tâm đến những gì “họ” nói nếu bạn vấp phải sự thất bại tạm thời, vì có lẽ “họ” không biết rằng mỗi một thất bại đều mang theo nó hạt mầm của thành công tương đương

Cái CM đùa giỡn đã làm tổn thương một người. Xin lỗi bạn hiền, hiểu rồi, hông nói kiểu đó nữa. Ông già khó tính.

Thứ Năm, 27 tháng 8, 2009

Trời đang nắng, bỗng đổ mưa. Dù mưa nhỏ hay mưa to, D cũng tắm mưa trên con đường xưa, ướt từa lưa....Lạnh!

Hãy nghe một viên sỏi kể về cuộc sống của mình: “Tôi vốn là một tảng đá khổng lồ trên núi cao, trải qua bao năm tháng dài đăng đẳng bị mặt trời hung đốt, người tôi đầy vết nứt. Tôi vỡ ra và lăn xuống núi, mưa bão và nước lũ cuốn tôi vào sông suối. Do liên tục bi va đập, lăn lộn, tôi bị thương đầy mình. Sau đó, những dòng nước lại làm lành vết thương của tôi và tôi trở thành một hòn sỏi láng mịn như bây giờ” Bạn nghĩ gì khi nghe câu chuyện trên? Cảm thấy lý thú khi nghe kể về chuyến đi của hòn sỏi hay xúc động trước ánh mắt lạc quan của nó trước một cuộc đời đầy biến động? Đã bao giờ bạn thấy được rằng chính những chông gai mới tạo nên những hình hài đẹp và ấn tượng? Có thể là bạn, có thể là tôi, cuộc sống chẳng bao giờ chỉ mang đến nỗi đau, cũng chẳng bao giờ chỉ mang đến niềm hạnh phúc. Vượt qua được gian khổ, vượt qua được nỗi đau là bạn đã tự hoàn thiện chân dung mình. Cuộc sống có vô vàn các điều biến động. Vì vậy, cho dù trong khó khăn hay trong hạnh phúc, cũng mong bạn luôn nhớ về cuộc hành trình của hòn sỏi để sống tự tin hơn, để mang những yêu thương xoa dịu và làm lành những vết thương. Sự va đập trong cuộc sống cũng chẳng có gì đáng sợ, bạn nhỉ?!