Read this Artical nha em nho. I'm back to work bibi
“Giá tiền thì tùy mấy anh muốn ‘tâm sự’ lâu hay mau. Tâm sự một tiếng đồng hồ, tụi em tính 400 RM; tâm sự nguyên đêm, tụi em tính 700 RM.” Cô gái tên Thủy nói thẳng với chúng tôi.
“Bọn anh không muốn tâm sự ‘một giờ,” cũng không muốn ‘nguyên đêm,” chỉ muốn mời mấy em đi ăn tối, nói chuyện cho vui thôi.” Chúng tôi trả lời.
“Vậy, anh trả bao nhiêu?” Thủy hỏi.
“200 RM được không?” Chúng tôi ướm giá.
Thủy quay lại hỏi ý kiến hai người bạn. Cả hai gật đầu. Thế là tất cả chúng tôi, sáu người, kéo nhau ra khỏi Beach Club, đi bộ đến một quán pizza gần đó.
Ðêm, trung tâm Kuala Lumpur, nhộn nhịp khác thường. Ðêm trong tuần cuối năm 2009 ấy, theo thời giá, một RM, đơn vị tiền tệ Malaysia, có giá khoảng bằng 30 xu Mỹ.
Giá tiền 700RM cô gái đưa ra lúc đầu cho một đêm, khi chưa mặc cả, xấp xỉ 210 đô la.
***
Hai ngày trước đó, khi đón taxi từ phi trường về khách sạn Citrus, nằm ở khu trung tâm Kuala Lumpur, người tài xế bản xứ hỏi chúng tôi có muốn gặp “Vietnamese ladies” không. Chưa kịp trả lời, tay tài xế nói thẳng: “Toàn là mấy cô Việt Nam. Rẻ lắm!”
Beach Club nằm trên đại lộ Jalan P.Ramlee, ngay trung tâm thủ đô Malaysia, và được xem là “một trong những hộp đêm nổi tiếng bậc nhất” quốc gia này.
Chúng tôi, một người đến từ California; một nha sĩ, tên Chu Văn Cương, đến từ Houston, và một dược sĩ, tên Phạm Lê Hoàng Nam, đến từ Úc Châu, đón một chiếc taxi. Cả ba chẳng biết phải đi đâu. Ðến cái tên của cái club cũng không biết. Bèn hỏi người tài xế: “Chỗ nào có Vietnamese ladies?” Người tài xế đáp ngay: “À, Beach Club. Beach club, toàn con gái Việt Nam.”
Ðến cửa quán, chúng tôi hỏi người bán vé: “Ở đây có người Việt Nam làm việc không?” Người gác cổng khoát tay vào bên trong, trả lời bằng tiếng Anh: “Tất cả đều là con gái Việt Nam!”
Bước chân vào Beach Club, thấy rõ ràng sự phân chia của hai thế giới sắc tộc. Ðàn ông thì toàn là người có nước da nâu sậm hoặc đen, râu tua tủa, to như những người khổng lồ; phụ nữ thì toàn các cô gái trẻ, nhỏ thó, mắt lạnh lùng quan sát từng người khách bước vào.
Người ta nói, dân Á Châu “trông ai cũng giống nhau.” Nhưng người Á Châu, nhìn người nước mình, thế nào cũng nhận ra đó là người nước mình. Chúng tôi nhìn quanh, “có cái gì đó quen quen nơi khuôn mặt các cô gái.”
Chúng tôi chợt nhận ra, “nét quen quen” ấy chính là “nét Việt Nam” trên khuôn mặt các cô gái trẻ.
Không hẳn toàn bộ các cô gái làm việc tại Beach Club đều là người Việt Nam. Nhưng, chúng tôi ước lượng, có không dưới 90% là “người nước mình.” Sau này, chúng tôi sẽ biết, họ đến từ mọi miền đất nước. Ba cô gái mà chúng tôi mời đi ăn tối, đại diện cho cả ba miền: Hà đến từ Hải Phòng; Kim đến từ Ðồng Tháp; và Thủy gốc người Nha Trang.
Chúng tôi bước vào Beach Club, loay hoay mãi mới có một chỗ ngồi. Ngồi đợi, khá lâu, chẳng thấy ai đến hỏi thăm. “Không biết mình trông có quê mùa không mà ai cũng chê?” Tôi tự hỏi. Rồi đây, khi đi riêng với các cô Thủy, Hà, Kim, tôi mới hiểu lý do tại sao chúng tôi không được đón tiếp niềm nở ở cái hộp đêm “quốc tế” này.
Thấy chúng tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, một cô lên tiếng trước, cụt lủn: “Hello.” Chúng tôi đáp lại: “Hello. Em người Việt Nam?” Cô gái khựng lại, ngập ngừng, quay sang một cô khác: “Ðụng hàng rồi!”
Rồi cô quay lại chúng tôi, xưng tên Thủy, và ngỏ ý muốn tiếp chúng tôi. Thủy đề nghị để cô tìm thêm hai cô bạn nữa, cùng ngồi. Chúng tôi có thêm Hà và Kim.
Chúng tôi “ngã giá,” 200 RM mỗi người để được mời các cô đi ăn tối và nói chuyện khoảng 30 phút. Cả sáu người bước ra khỏi quán trong cái nhìn tò mò của tất cả các cô gái còn lại. Thủy quay lại, nói với cùng đồng nghiệp: “Chồng tụi em đây!”
***
Trong số ba người bạn mới quen, Thủy là người bộc trực, mạnh mẽ, và ăn nói liếng thoắng nhất. Nhưng, càng tiếp xúc, chúng tôi càng nhận ra, ẩn giấu phía sau sự tự tin ấy là một tâm hồn yếu đuối, đầy mặc cảm và dễ tan
@ Anh Già: Cảm ơn anh về câu chuyện trên...nhiều điều còn ẩn chứa bên trong một công việc của một con người.... Đúng là con gái VN đẹp, nhưng không" rẻ". Vì những người "nghèo" tới "mua vui" nơi họ nên đành lòng họ phải "bán" rẻ thân mình để đem niềm vui cho người khác đấy thôi.
"Con gái VN rẻ" đồng nghĩa với " đàn ông nói chung nghèo"....
Chúc em nhỏ một ngày mới thật an lành,hạnh phúc và tràn đầy niềm vui.Anh già cũng mới về đến nhà, đọc vài dòng em ghi vội thấy chắc em nhỏ đã hiểu lầm ý AG rồi. Mổi lần về VN anh thường hay đi rong đây đó cho biết, khi nghe ai đó nói "con gái VN rẻ lắm" lòng đau nhói. Thật vậy vận nước suy vong nên thiên hạ coi người VN mình không ra gì, nhất là cái nước LẠ nào đó đã bắn chết ngư dân, bắt làm con tin đòi tiền chuộc.Công ăn viêc làm không đủ sống cho nên: Gái thì làm ấy tứ phương, Trai làm thuê ngủ hướng. Năm nay anh sẻ ghé Tân Gia Ba xem có gì lạ không? có gì sẻ kể cho em nhỏ nghe hén. (AG hay đi la cà chứ hông có kiếm ghẹ à nha hehehehe) bibi
Em nhỏ suy nghĩ theo chiều hướng của câu chuyện trên thôi, có biết ý anh thế nào đâu mà hiểu lầm hè. Hy vọng là sớm nghe được câu chuyện anh kể... he he. Tối vui thật nhiều anh Già nhé!
cố lên, lấy thêm cái đầu lạnh nửa bạn!
Trả lờiXóaỜ, đang cố... giờ muốn tìm đầu nóng thôi...
Trả lờiXóacố lên chị ơi ! để em gọi "ảnh" đến cùng đối đầu với chị nha? à, mà phải chỉ em biết là anh nào chứ?! hihi
Trả lờiXóaCảm ơn em nha, em gọi phong long đi em, biết đâu có anh xấu số nào đó nghe cũng hông chừng... he he
Trả lờiXóaVậy thì đừng đối đầu với cuộc đời làm chi, đối mặt với chính mình là đủ rùi bạn hiền
Trả lờiXóa:)
Để nghe lời M lần xem sao...
Trả lờiXóaĐể đi mua cái gương về đối mặt mình xem sao....
Chuẩn bị tinh thần nghen, coi chừng... la hông phải mình rùi... xỉu
Trả lờiXóa:D
15 phút nhìn lại mình... bắt đầu...he he
Trả lờiXóaSao vậy MD..! đối đầu với việc gì, có cần mọi người đỡ trái tim em không !
Trả lờiXóanhớ là các chị vẫn quanh em đó nhé !
Chắc tại trời mưa... mông lung xíu thôi mà chị. Hug chị!
Trả lờiXóaThả lỏng đi, đừng đối đầu nữa. Có cần chiều đi ăn chay cho tịnh tâm lại hông?
Trả lờiXóaHe he, chiều ni mưa lắm, chị chạy qua đây về mình thì em hổng an tâm... một tháng ăn chay lận mừ, lo gì ...
Trả lờiXóaVụ gì đây? Lấy thêm trái tim của Ngáo nữa thì đủ sức đối đầu chứ gì!
Trả lờiXóaNói rồi không chịu nghe, cứ rước khổ vào thân. GIẬN! BOXÌ LUÔN!
Trả lờiXóaNgáo cho hông? Chắc vậy quá à ơi!
Trả lờiXóaDzụ dzì, em có rước ai vào thân đâu choy...giận theo... BOBO XÌ LUÔN!
Trả lờiXóaVậy mà gào lên giữa bầu trời, làm chị hết hồn...
Trả lờiXóaLấy đầu mà cận đối đầu với nam nhân nào đó cho nó lành đi em. Hehe
Trả lờiXóaĐối đầu không nổi mình chuyển qua đối cái khác đi em :))
Trả lờiXóaDu ơi là Du, cho chị nghỉ cười chút lấy sức đi học Yoga cái coi :))))
Trả lờiXóaGiông đâu em, chị chống phụ cho nè. hehe....
Trả lờiXóaPà này nói cũng hay nha. Diên thực hiện kg chừng tốt hơn hiện tại đó em.
Trả lờiXóaBắt cái "kệ" để đó đi Diên ơi. Chị có nhiều "kệ" lắm, qua đây chị cho mượn nè, đối đầu chi với nó ợi. hihihi
Trả lờiXóaĐối xong biết nó có lành hông hay là đã rách rồi còn thêm nát ông anh hè?
Trả lờiXóaĐiển hình cho em cái đi chị, coi bộ đu theo chị Du mà có lý à nha...
Trả lờiXóaCười đi chị, cười cho đời bớt khổ chứ cười xong rồi có béo bổ gì đâu... ke ke
Trả lờiXóaNỗi hông chị iu! Chị một nơi em một ngã làm sao mà phụ được đây choy...
Trả lờiXóaMai em đi đóng cái "kệ" nha chị. Nghe lời chị Trân lần xem sao.. he he
Trả lờiXóaNgủ ngoan một tí đi trái tim em...đối chi vỡ tim á.
Trả lờiXóaTrái tim không đủ đối đầu thì phải lấy lá gan ra.
Trả lờiXóaChị tin rằng em thừa sức để vượt qua.
Trả lờiXóaTình hình là em D đã ngủ ngoan nhưng trái tim thì... sao ngoan được một khi.... hí hí
Trả lờiXóaTình hình là phải nhờ đến lá gan quá Chú à.... cảm ơn Chú nhắc nhở.... hi hi
Trả lờiXóaEm cũng tin thế, nhưng....
Trả lờiXóaHiểu chết liền á!
Trả lờiXóaNên thôi đừng hiểu... Đời còn nhiều điều thú vị lắm chị ới ời ơi!
Trả lờiXóaRead this Artical nha em nho. I'm back to work bibi
Trả lờiXóa“Giá tiền thì tùy mấy anh muốn ‘tâm sự’ lâu hay mau. Tâm sự một tiếng đồng hồ, tụi em tính 400 RM; tâm sự nguyên đêm, tụi em tính 700 RM.” Cô gái tên Thủy nói thẳng với chúng tôi.
“Bọn anh không muốn tâm sự ‘một giờ,” cũng không muốn ‘nguyên đêm,” chỉ muốn mời mấy em đi ăn tối, nói chuyện cho vui thôi.” Chúng tôi trả lời.
“Vậy, anh trả bao nhiêu?” Thủy hỏi.
“200 RM được không?” Chúng tôi ướm giá.
Thủy quay lại hỏi ý kiến hai người bạn. Cả hai gật đầu. Thế là tất cả chúng tôi, sáu người, kéo nhau ra khỏi Beach Club, đi bộ đến một quán pizza gần đó.
Ðêm, trung tâm Kuala Lumpur, nhộn nhịp khác thường. Ðêm trong tuần cuối năm 2009 ấy, theo thời giá, một RM, đơn vị tiền tệ Malaysia, có giá khoảng bằng 30 xu Mỹ.
Giá tiền 700RM cô gái đưa ra lúc đầu cho một đêm, khi chưa mặc cả, xấp xỉ 210 đô la.
***
Hai ngày trước đó, khi đón taxi từ phi trường về khách sạn Citrus, nằm ở khu trung tâm Kuala Lumpur, người tài xế bản xứ hỏi chúng tôi có muốn gặp “Vietnamese ladies” không. Chưa kịp trả lời, tay tài xế nói thẳng: “Toàn là mấy cô Việt Nam. Rẻ lắm!”
Beach Club nằm trên đại lộ Jalan P.Ramlee, ngay trung tâm thủ đô Malaysia, và được xem là “một trong những hộp đêm nổi tiếng bậc nhất” quốc gia này.
Chúng tôi, một người đến từ California; một nha sĩ, tên Chu Văn Cương, đến từ Houston, và một dược sĩ, tên Phạm Lê Hoàng Nam, đến từ Úc Châu, đón một chiếc taxi. Cả ba chẳng biết phải đi đâu. Ðến cái tên của cái club cũng không biết. Bèn hỏi người tài xế: “Chỗ nào có Vietnamese ladies?” Người tài xế đáp ngay: “À, Beach Club. Beach club, toàn con gái Việt Nam.”
Ðến cửa quán, chúng tôi hỏi người bán vé: “Ở đây có người Việt Nam làm việc không?” Người gác cổng khoát tay vào bên trong, trả lời bằng tiếng Anh: “Tất cả đều là con gái Việt Nam!”
Bước chân vào Beach Club, thấy rõ ràng sự phân chia của hai thế giới sắc tộc. Ðàn ông thì toàn là người có nước da nâu sậm hoặc đen, râu tua tủa, to như những người khổng lồ; phụ nữ thì toàn các cô gái trẻ, nhỏ thó, mắt lạnh lùng quan sát từng người khách bước vào.
Người ta nói, dân Á Châu “trông ai cũng giống nhau.” Nhưng người Á Châu, nhìn người nước mình, thế nào cũng nhận ra đó là người nước mình. Chúng tôi nhìn quanh, “có cái gì đó quen quen nơi khuôn mặt các cô gái.”
Chúng tôi chợt nhận ra, “nét quen quen” ấy chính là “nét Việt Nam” trên khuôn mặt các cô gái trẻ.
Không hẳn toàn bộ các cô gái làm việc tại Beach Club đều là người Việt Nam. Nhưng, chúng tôi ước lượng, có không dưới 90% là “người nước mình.” Sau này, chúng tôi sẽ biết, họ đến từ mọi miền đất nước. Ba cô gái mà chúng tôi mời đi ăn tối, đại diện cho cả ba miền: Hà đến từ Hải Phòng; Kim đến từ Ðồng Tháp; và Thủy gốc người Nha Trang.
Chúng tôi bước vào Beach Club, loay hoay mãi mới có một chỗ ngồi. Ngồi đợi, khá lâu, chẳng thấy ai đến hỏi thăm. “Không biết mình trông có quê mùa không mà ai cũng chê?” Tôi tự hỏi. Rồi đây, khi đi riêng với các cô Thủy, Hà, Kim, tôi mới hiểu lý do tại sao chúng tôi không được đón tiếp niềm nở ở cái hộp đêm “quốc tế” này.
Thấy chúng tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, một cô lên tiếng trước, cụt lủn: “Hello.” Chúng tôi đáp lại: “Hello. Em người Việt Nam?” Cô gái khựng lại, ngập ngừng, quay sang một cô khác: “Ðụng hàng rồi!”
Rồi cô quay lại chúng tôi, xưng tên Thủy, và ngỏ ý muốn tiếp chúng tôi. Thủy đề nghị để cô tìm thêm hai cô bạn nữa, cùng ngồi. Chúng tôi có thêm Hà và Kim.
Chúng tôi “ngã giá,” 200 RM mỗi người để được mời các cô đi ăn tối và nói chuyện khoảng 30 phút. Cả sáu người bước ra khỏi quán trong cái nhìn tò mò của tất cả các cô gái còn lại. Thủy quay lại, nói với cùng đồng nghiệp: “Chồng tụi em đây!”
***
Trong số ba người bạn mới quen, Thủy là người bộc trực, mạnh mẽ, và ăn nói liếng thoắng nhất. Nhưng, càng tiếp xúc, chúng tôi càng nhận ra, ẩn giấu phía sau sự tự tin ấy là một tâm hồn yếu đuối, đầy mặc cảm và dễ tan
Ngủ ngoan nhé chị iu ^^
Trả lờiXóa@ Anh Già: Cảm ơn anh về câu chuyện trên...nhiều điều còn ẩn chứa bên trong một công việc của một con người.... Đúng là con gái VN đẹp, nhưng không" rẻ". Vì những người "nghèo" tới "mua vui" nơi họ nên đành lòng họ phải "bán" rẻ thân mình để đem niềm vui cho người khác đấy thôi.
Trả lờiXóa"Con gái VN rẻ" đồng nghĩa với " đàn ông nói chung nghèo"....
Chúc em nhỏ một ngày mới thật an lành,hạnh phúc và tràn đầy niềm vui.Anh già cũng mới về đến nhà, đọc vài dòng em ghi vội thấy chắc em nhỏ đã hiểu lầm ý AG rồi. Mổi lần về VN anh thường hay đi rong đây đó cho biết, khi nghe ai đó nói "con gái VN rẻ lắm" lòng đau nhói. Thật vậy vận nước suy vong nên thiên hạ coi người VN mình không ra gì, nhất là cái nước LẠ nào đó đã bắn chết ngư dân, bắt làm con tin đòi tiền chuộc.Công ăn viêc làm không đủ sống cho nên: Gái thì làm ấy tứ phương, Trai làm thuê ngủ hướng. Năm nay anh sẻ ghé Tân Gia Ba xem có gì lạ không? có gì sẻ kể cho em nhỏ nghe hén. (AG hay đi la cà chứ hông có kiếm ghẹ à nha hehehehe) bibi
Trả lờiXóahttp://my.opera.com/LeNguyenHuyTran/blog/show.dml/4278019
Trả lờiXóađối đầu chi cho u đầu, sứt trán; cứ nhè nhẹ nương theo mà lả lướt tung tăng cùng cuộc đời, nhỏ ạ!
Trả lờiXóaTrong cơn giông bão cũng thấy lánh lên ánh cầu vồng em à!
Trả lờiXóaTrí thức, chí lý !
Trả lờiXóaĐồng ý suy nghĩ và hành động của anh. Xin phép copy lại đoạn trên về blog Tim xanh.
Trả lờiXóaEm nhỏ suy nghĩ theo chiều hướng của câu chuyện trên thôi, có biết ý anh thế nào đâu mà hiểu lầm hè. Hy vọng là sớm nghe được câu chuyện anh kể... he he. Tối vui thật nhiều anh Già nhé!
Trả lờiXóaEm đang tung tăng ý chứ, có điều đông quá đôi lúc cũng va chạm và đối đầu với nhau đấy thôi... he he
Trả lờiXóaSau cơn giông thì có, trong cơn giông toàn một màu xám xịt.... hị hị
Trả lờiXóa:D
Trả lờiXóamệt wa á á á á sắp cháy nhà........
Trả lờiXóaHa ha, trời giông chắc hông cháy nỗi đâu anh, yên tâm đi... Anh kum nước chưa mà lang thang mul thế. Tối bình yên anh nhá!
Trả lờiXóaTim nhà em có xanh hông mà anh già thấy bầm tím hihi.
Trả lờiXóaTim nhà em em còn chưa thấy, sao anh Già thấy hay dzị ta? Bầm chỗ mô, chỉ em với... em xát muối lên cho Tim tan bầm... khà khà
Trả lờiXóaGần 10h dêm rầu ag di khò mai XX tiếp , mai còn đi cày
Trả lờiXóabibi
vậy chỉ là nhẹ thôi, để cho đời thêm vui.
Trả lờiXóachứ lả lướt tung tăng trơn tru quá cũng chán mà em.
Giữa cuộc đời phù vân bóng nước, bước chân em biết đi về đâu...
Trả lờiXóaDiên hỏi câu ngây ngô dzị?! Chị Hương đọc cái câu đó đã cười lăn lóc rồi.
Trả lờiXóaĐối của cái đầu là cái chi??? Há!há!