Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2009

Nó chợt nhận ra một buổi sáng khác lạ…. Mùa đông đã về…. Người ta nói mùa thu dành cho sự lãng mạn và bay bổng, mùa hè cho sự sôi động với những niềm vui dường như bất tận. Mùa xuân cho sức sống căng đầy, còn mùa đông? Một góc khuất nào đó trong nó vẫn dành một sự ưu ái cho mùa đông và cả những cảm xúc chỉ có ở mùa đông mà thôi. Sáng nay, nó cảm nhận được một buổi sáng mùa đông thật đẹp đẽ và thuần khiết biết bao. Tiếng chuông điện thoại reo, nó choàng mình ra khỏi chiếc chăn ấm, cơn gió lướt qua làm nó lạnh tê người nhưng cũng cố gắng để đọc hết tin nhắn: “Trời bắt đầu trở lạnh. Đi đâu cũng nhớ mang theo áo lạnh và cả khăn choàng cổ nữa nhé. Không ở bên nhắc nhở D mỗi ngày, cái tật D thì lúc nào cũng hay quên và chứng tỏ mình khỏe mạnh. Đừng gồng mình để lo cho người khác mà quên cái thân ốm nhom của mình D nhé. Tự nhiên sáng nay dậy sớm, lại nhớ D, nhớ cô bạn mà chắc có lẽ không bao giờ tôi quên được trong cuộc đời mình. Nhớ bảo trọng và giữ sức khỏe nha D. Đọc xong tin nhắn thì ngủ tiếp đi nha, còn sớm lắm. Xin lỗi khi nhắn tin nhắn này vào lúc D chưa tỉnh giấc. Miss you!”.... Đọc xong tự nhiên nhớ, một nỗi nhớ mông lung....